Class 9/13

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Đây là forum dành cho cộng đồng 9/13 (Khóa 2009) của THCS Ngô Quyền

Đăng Nhập

Quên mật khẩu

Top posters

Devil (318)
Bởi vì anh yêu em Bar_leftBởi vì anh yêu em BarBởi vì anh yêu em Bar_right 
ghost_fire (288)
Bởi vì anh yêu em Bar_leftBởi vì anh yêu em BarBởi vì anh yêu em Bar_right 
Rl(huy) (193)
Bởi vì anh yêu em Bar_leftBởi vì anh yêu em BarBởi vì anh yêu em Bar_right 
tuanyugi95 (163)
Bởi vì anh yêu em Bar_leftBởi vì anh yêu em BarBởi vì anh yêu em Bar_right 
phuong exe (103)
Bởi vì anh yêu em Bar_leftBởi vì anh yêu em BarBởi vì anh yêu em Bar_right 
___A_____T______Jayz (97)
Bởi vì anh yêu em Bar_leftBởi vì anh yêu em BarBởi vì anh yêu em Bar_right 
bigfire243 (87)
Bởi vì anh yêu em Bar_leftBởi vì anh yêu em BarBởi vì anh yêu em Bar_right 
tunglavua007 (56)
Bởi vì anh yêu em Bar_leftBởi vì anh yêu em BarBởi vì anh yêu em Bar_right 
Been_Bệnh_Hoạn (36)
Bởi vì anh yêu em Bar_leftBởi vì anh yêu em BarBởi vì anh yêu em Bar_right 
tin_vodoi9/13 (26)
Bởi vì anh yêu em Bar_leftBởi vì anh yêu em BarBởi vì anh yêu em Bar_right 

    Bởi vì anh yêu em

    ___A_____T______Jayz
    ___A_____T______Jayz
    Học sinh Khá


    Bài gửi : 97
    Điểm danh vọng : 0
    Ngày nhập học : 15/03/2010
    Tuổi : 28
    Đến từ : Một nơi nào đó !

    Bởi vì anh yêu em Empty Bởi vì anh yêu em

    Bài gửi by ___A_____T______Jayz 30/03/10, 02:58 pm

    “Đêm dần trôi tôi với tôi lẻ loi/ Xót xa mối duyên tình xưa … “




    23h: Nhấp một ngụm dắng chát miệng, mới hình như tạo cảm giác, và điều gì đó, đang sảy ra rất rõ bên trong Quân… có lẽ chưa phải là khuya đối với nhiều người, vì đây mới là giờ họ trò chuyện cùng nhau. Ai bảo người ta giảm cước. Nhưng với cái xóm trọ của toàn công nhân này, trừ cậu sinh viên Nguyễn Quân, họ luôn vậy, sau màn tắm giặt, đặt ngay lưng xống ngủ không thiết trời đất là gì nữa, hơi sức đâu mà yêu với trả đương và chắc rằng dù có miễn phí sau 23h thì họ cũng vẫn ngủ khoán. Giấc ngủ của họ bảo vệ cho cái sự tĩnh lặng này…


    Chỉ còn Quân với những làn khói thuốc vuốt ve mơn chớn những giọt café, rơi, rất rõ, nghe, tí tách. Không gian càng trở nên tĩnh lặng, như dừng trôi, cô lại đen ngòm như chính ly café Quân cầm. Nhấp một ngụm… Đã nhiều đêm như vậy trôi đi trong làn sương mờ ảo của khói thuốc Quân chìm sâu vào nỗi nhớ…


    “Phút giây mình bên nhau còn đâu nữa em
    Vì sao em nỡ cất bước ra đi…”


    Phải chăng điều đó là một nỗi nhó hay một dấu chấm hỏi đến day dứt. Quân!

    Nỗi nhớ: Đó là góc quán quen của những chiều thứ sáu cuối tuần sau khi chạy xem đạp cả 30 km, vẫn đầy bụi đường, mồ hôi, được gặp em. Là bãi nghĩa địa bên đường trước khi em đến nhà . Ôm lấy em, trao nhau bão nỗi nhớ khát khao của 168h+30km xa cách. Tưởng như chẳng bao giờ rời xa,… giữa cái chốn của những con người không bao giờ còn cảm nhận được tình yêu, và hương vị của tình yêu là gì nữa? Vào cái lúc tranh sang tranh tối lập lèo ánh hoàng hôn. Đó là những buổi sang chủ nhật ngồi trên bờ cát mênh mông nhìn ra dòng song êm đềm. Kể chuyện và đùa nghịch như hai đứa trẻ…




    Dấu chấm hỏi: Những điều vì sao thường không bao giờ có lời giải thỏa đáng? Sự ngỡ ngàng của chị chủ quán, những nấm mồ nằm yên bất động không còn rung lên vào mỗi chiều thứ sáu, hoang tàn cô dại. Ánh hoàng hôn xa xa cũng tắt lịm chẳng còn lập lòe nữa. Lại Tại Sao? Không bao giờ Quân có lời đáp cũng như không bao giờ Quân có thể nghĩ em quên đi những chiều đông, mưa phùn và lạnh, “sao không lạnh hơn nữa?” hai đứa cứ ôm xiết lấy nhau giữa bãi cát rộng mênh mông. Trơ trọi chỉ có hai mạng. Mặc cho những hạt mưa tấm ướt cả chiếc áo khoác dày, vỡ tan, bắn, li ti như những hạt sương trên tóc em. Những cơn gió như hòa nhịp vào mưa thành bản tình ca. Buốt cóng… Không chịu xa rời nhau… Rồi những kỉ niệm đẹp nữa, rồi những, rồi những,


    Rồi… “ Em muốn chia tay được không anh?” giọng của em đứng đắn chân hành hơn bao giờ hết. Không nũng nịu trẻ con khi xin anh điều gì đó. Chẳng phải tinh nghịch như trò chơi anh dạy em. Quân thấy như tê dại, cảm giác đó vẫn như chạy giần giật run run trên song lưng, lan cả cơ thể, cùng hòa vào đau đớn…

    Bấm những con số thân quen, đã hiện ra. Như em như nụ cười em. Chỉ còn nút màu xanh kia là Quân có thể nghe giọng nói của em, quen than ấm áp… Quan sẽ thoát khỏi cái cảm giác này, bay lên nhẹ nhàng. Đêm nào cũng vậy nú màu xanh đó dường như quá xa xôi, Quân gần chạm vào thì cũng là lúc hương cafe tan đi, khói thuốc dừng biến lại. Quân ngủ khi bình minh bắt đầu. Rồi tối mai nữa, tối sau nữa… Không biết bao giờ Quân có thể chạm tay vào nút màu xanh, tất cả lại lặp lại, màu xanh phải chăng là màu của hi vọng…

    “Bao ngày qua khi bóng em dần xa
    Ân tình tưởng như đã nhòa
    Nhưng…”


    Có ai đó đã từng nói: “ Chưa cần đến 3 giây để nói “ Anh yêu em”. Chưa cần đến 3 phút để giải thích câu nói đó, chưa cần 3 ngày để cảm nhận điều đó. Nhưng để chứng minh 3 từ đó cần cả một đời.”

    Và cũng như vậy: “Chưa cần đến 1 phút để thích một người, chưa cần một giờ để thương người ấy, chưa cần đến 1 ngày để yêu họ. Nhưng để quên người đó cần cả một đời.”


      Hôm nay: 26/04/24, 11:34 pm